Lý Thánh Tông.
Thánh Tông là đấng minh quân.
Vừa nhân, vừa dũng thương dân hết lòng.
Khi ngài đã lên ngai xong,
Nước ta quốc hiệu, Thánh Tông đổi liền.
Đại Việt quốc, khó lòng quên
Thời này trăm họ, khắp miền đều an.
Thánh Tông rất mực đàng hoàng.
Một hôm xét án, các quan đủ đầy.
Tại điện Thiên Khánh thuở này.
Có Động Thiên, con gái ngài hầu bên.
Vua chỉ con rồi nói lên
Cho các quan đứng chầu hai bên rằng.
‘‘Trẫm yêu con cũng như dân.
Hiềm vì trăm họ có phần dại ngu.
Phạm hình luật, phải lao tù.
Trẫm thương lắm, từ nay dù tội chi.
Cũng cho giảm nhẹ bớt đi.’’
Lại một lần khác là khi đông về.
Năm ấy trời rét rất ghê.
Thánh Tông bảo các quan kề bên ngai.
Mấy câu đại ý như vầy :
‘‘Trong cung, trẫm dẫu áo dầy, rét sao !
Nghĩ những tù phạm trong lao.
Đói cơm, áo chẳng thể nào che thân.
Lại bị trói buộc tay chân.
Nhiều người chưa rõ được phần gian ngay.
Mà trời đang rét thế này.
Nhỡ mà họ chết, thương thay vô cùng’’.
Ngài cho tù : chiếu, chăn cùng.
Cơm ngày hai bữa mà dùng. Quí thay !
Còn việc binh lính thì ngài.
Định phân hiệu và lúc này chia ra.
Cả thảy bốn bộ, đó là :
Hậu, tiền, tả, hữu. Xong chia ra thành.
Một trăm đội rõ rành rành.
Mỗi đội quân lính chia thành làm hai.
Lính kị, bắn đá đủ đầy.
Quân nhà Lý có tiếng hay và thuần.
Bên tàu nhà Tống đã từng.
Học cách bắn đá, luyện quân thuở này.
Nghĩ ra cũng vẻ vang thay
Còn việc văn học, thời này Thánh Tông.