Lý Bôn, đúng thật tài ba.
Thái Bình nguyên quán, sử đà có biên.
Năm Tân Dậu (541) tới, nhớ liền
Lý Bôn kêu gọi khắp miền nổi lên.
Tiêu Tư ỷ thế bề trên.
Đem quân đánh dẹp, hai bên đối đầu.
Khác gì lửa đổ thêm dầu.
Quân ta khi đó dẫn đầu: Lý Bôn.
Bao nhiêu uất ức nén dồn.
Hằng lên mũi giáo, kinh hồn ta băng.
Rồi nhằm vào địch chém phăng.
Tiu Tư phút chốc mười phần nguy nan.
Nhất phát thiên quân rõ ràng.
Y quay đầu chạy chả màng quân gia.
Đuổi Tiêu Tư khỏi nước ta.
Chiếm Long Biên phủ, nước nhà tạm yên.
Hai năm sau lại chẳng yên
Do nước Lâm Ấp đánh miền phía nam.
Lý Bôn hội tất cả, bàn.
Phạm Tu được lệnh đánh tan nghịch thù.
Thế là theo lệnh Phạm Tu.
Quân ta quyết định chống thù. Đi ngay !
Tới đất Cửu Đức thời này.
Thuộc vùng Thanh Hóa, đối ngay trọng thù.
Đất nam bờ cõi phải thu
Đánh tan Lâm Ấp, Phạm Tu khải hoàn!
Đến năm Giáp Tí (544) vừa sang.
Lý Bôn xưng đế, đường hoàng lên ngai.
Tức Lý Nam Đế. Xong ngài.
Đặt quốc hiệu nước ta ngay, đó là:
Vạn Xuân. Niên hiệu đặt ra :
Nhớ là Thiên Đức, ngài đà sắc phong.
Thái phó, chức ấy ban ông:
Là Triệu Túc. Văn tướng phong người này:
Tinh Thiều. Võ tướng phong tay:
Phạm Tu. Tất cả chia hai đứng chầu
Vạn Xuân bình chẳng bao lâu.
Vua Lương, năm nữa (545) bên Tàu cho sai:
Dương Phiêu sang nước ta ngay.
Để làm Thứ Sử, nhân đây họ đà.
Sai Trần Bá Tiên đánh ta.
Bá Tiên theo lệnh, kéo qua thân hành.
Nước ta non trẻ đã đành
Nam Đế thua trận, mất thành Long Biên
Về Gia Ninh, địch đánh liền.
Thành Gia Ninh mất, về miền Tân Xương
Bá Tiên, tiến đánh Tân Xương.
Nam Đế đánh lại, tìm đường lui binh.
Về Khuất Liêu, ngài mộ binh.
Nửa năm sau đó, xuất chinh phục thù.
Laị thua! Nam Đế, xếp thu
Giao Triệu Quang Phục chống thù thay ông.
Anh hùng mạt lộ cam lòng.
Về Khuất Liêu động chờ mong tháng ngày !