HỒN QUÊ

In

HỒN QUÊ

 

Vẫn đâu đó

vẫn hồn quê

Dáng cô thôn nữ đi về nón nghiêng

Đường quê

xanh cỏ

lá mềm

Giọt sương ngọn cỏ

bao đêm lắng bồi

 

Sông quê

lờ lửng thuyền trôi

Bao đời con nước xa xôi lớn ròng

 Cầu tre vắt vẻo ngang sông

Lá đa lác đác theo dòng thời gian

 

Quanh co đường đến đình làng

Ngát hương lúa mới bay ngang sớm chiều

Tre xanh xanh

gió xiêu xiêu

Dưới trời biêng biếc

những chiều hè sang

 

Dừa nghiêng nghiêng

tóc mơ màng

Phi lao lẳng lặng

mênh mang cánh cò

Cô thôn lữ khách đợi đò

Thoảng trong làn gió ai hò lâng lâng

 

Lều tranh đêm khách nghỉ chân

Vẳng đâu tiếng cuốc

gần gần

xa xa

Xế mành trăng

bóng tà tà

Mờ mờ sương ảo

xa xa mây trời

 

Thu sang vàng vọt lá rơi

Cội nguồn nghe tiếng

vọng đời hư không

Nhà thờ chuông gióng coong coong

Con chiên cúi nguyện

tiên bồng thế gian

 

Tiết trời lành lạnh đông sang

Xanh um sắc lá

hàng hàng cây yên

Xuân về

én liệng chao nghiêng

Khí trời rạo rực

khắp miền đầy hoa

 

võ thanh khâm